Tình yêu là đề tài muôn thuở. Mỗi người có những cảm nhận khác nhau về tình yêu và theo cá nhân mình thì Tình yêu, nghìn năm trước hay nghìn năm sau vẫn đẹp. Thế nhưng có thể vì hoàn cảnh, vì số phận hay vì những biến đổi của cuộc sống khiến cho nhiều cuộc tình phải chia xa. Bên lề cuộc sống tôi thường nghe người đời chép miệng: “Đời sống thời nay là yêu cuồng sống vội” nhưng lại có người can: “ Không! Không đâu, xin đừng vội nghi ngờ, đừng thất vọng…”
Đúng là nhờ có tình yêu mà ngày nay nhân loại có cả một kho tàng văn học nghệ thuật nói về tình yêu. Thế nhưng, đôi khi vẫn có người bâng khuâng tự hỏi “ Tình yêu là gì nhỉ?” – Có lúc tôi cũng tự hỏi như thế…
Ôi làm sao mà biết được vì có thể mỗi người trong chúng ta nhìn tình yêu theo những cách khác nhau, rồi lại còn tùy theo hoàn cảnh, không gian và thời gian nữa. Xuân Diệu ngày xưa viết rằng:
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm lòng ta đầy nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu…
Và nhạc sĩ Trần Thiệu Thanh cũng bâng khuâng với hai chữ tình yêu:
Biết sao định nghĩa được tình yêu
Lòng yêu thì cho mà đâu biết nhiều
Yêu như khung trời bao la
Hay yêu là niềm cay đắng? Xuân Diệu hay Trần Thiện Thanh yêu hay chưa yêu thì chúng ta không biết. Nhưng rõ ràng những câu thơ ấy, những lời hát ấy chỉ thoáng nghe thôi, đã toát ra bao nỗi niềm xao xuyến, bâng khuâng…Màu nắng nhạt nhòa, áng mây trôi lờ lững, làn gió nhẹ thoảng qua lay động cánh hoa vàng, một khung trời lãng đãng, một âm thanh thản thốt, những rung động đầu đời, những ngày thơm thương nhớ, những đêm ngát hương… bâng khuâng như thế … thì nhất định là yêu rồi đấy.
Vẫn còn nắng trổ hoa vàng
Trong ta em vẫn dịu dàng thiết tha
Khi đã yêu thì đồng nghĩa với chiếm hữu, muốn người yêu chỉ của riêng ta mà thôi. Như Nguyễn Bính thời xưa lúc nào cũng muốn người yêu chỉ nghĩ đến mình, không được nghĩ đến bất kỳ một ai khác:
“Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi,
đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ, …
đừng tắm chiều nay bể vắng người…”
đừng … đừng… nhiều thứ lắm! Như thế là ghen quá đi thôi!...
“Người Yêu” chỉ viết hoa thôi mà có thể mang theo nó bao nhiêu là hạnh phúc và vô vàng những hệ lụy chẳng ngờ. Nó có thể là sự thăng hoa, có thể cho thêm đau khổ… Nó thủy chung mà dối trá, chịu đựng và phản bội… Cho nên tình yêu và tình nhân luôn luôn gắn bó với nhau. Ai đó đã nói:
Tình trông xa lắp lánh ánh kim cương
Mà tiến lại long lanh dòng suối lệ…
Biết là như vậy nhưng nhân loại vẫn cứ yêu, từ nghìn xưa cho đến nghìn sau thì chắc cũng giống nhau mà thôi.
Tình Yêu muôn màu muôn vẽ, mỗi vẽ một tươi tắn, một nổi buồn, một sắc hương riêng:
Trên những nẽo đường còn mong gì bắt gặp
Còn mong gì bên nhau
Có lần thả tên mình vào gió
Gió bây giờ đi đâu?
Và tình yêu vẫn như tiếng chuông ngân trong kỷ niệm, không chút tàn phai và luôn luôn tinh khiết, cho dù chỉ còn là kỷ niệm. Nhưng kỷ niệm ấy mãi mãi là hương thơm phản phất trong tâm hồn mỗi người.
Từ em ươm nắng trong sầu
Mong manh áo lụa xanh màu cỏ hoa
Bụi hồng vương chút tình xa
Tình bay theo gió trăng ngà ngắm sao
(Thiên Nhất Phương)
Tình yêu, nghìn năm trước hay nghìn năm sau vẫn đẹp. Thế nhưng có thể vì hoàn cảnh, vì số phận hay vì những biến đổi của cuộc sống khiến cho nhiều cuộc tình phải chia xa? Họ vẫn đợi chờ nhau cho dù… biền biệt: Bèo dạt mây trôi, em ơi hãy đợi anh về…”
Câu ca dao ấy đã trở thành quen thuộc khi hòa duyên cùng nhạc. Bài hát xưa mênh mang như lời kêu gọi tha thiết khiến cho người thiếu phụ xa chồng, người thiếu nữ xa người yêu bỗng nhiên cảm thấy mình phải kiên nhẫn đợi chờ người đi trở lại…”Người đi, ừ nhỉ người đi thật…” Câu thơ ấy của Thâm Tâm, một thi sĩ thời chiến rất bâng khuâng…
Và Tình yêu đôi khi cũng song song với tình lỡ. Có những mối tình không trọn vẹn, có người vẫn thẫn thờ cay đắng khi bị phụ bạc, bỏ rơi. Họ không sao quên được tình xưa, vẫn nhớ, vẫn mơ có một ngày người mình yêu thương trở lại…
Em vẫn đợi anh về
Bằng nổi nhớ trong thơ thuở nào anh thường viết
Và giọt nước mắt em, nguyên vẹn giờ ly biệt
Anh có còn giữ bên mình?
Mối tình đầu và anh ngày ấy
Có những đêm giật mình, choàng thức dậy
Và… cứ thức đợi anh…
(Khuyết Danh)
Tình yêu mênh mông và bờ biển. Và nổi đau thì cũng quá … mênh mông…
|